Nếu bạn yêu thích tranh Thuỷ mạc của Trung Quốc thì việc vận dụng cách tạo bóng đổ và đường nét
đơn giản sẽ là một hiệu quả bất ngờ đấy. Hay là bạn có thể chụp một cảnh ngược sáng để nhấn mạnh
chủ thể. Những buổi sớm sương mù che phủ cảnh vật cũng là thời điểm tốt để thể hiện một tiêu điểm
trung tâm.
Sử dụng chân máy ảnh cùng tốc độ chậm sẽ giúp bạn làm nổi bật một chủ thể tĩnh trên nền động
chẳng hạn như hình ảnh một chú chim nhỏ đậu bên bờ suối. Bên cạnh đó thì việc tạo hiệu quả bằng
tốc độ chậm, chụp cầm tay và bám theo đối tượng cũng sẽ giúp bạn xoá đi những chi tiết không cần
thiết của phông nền đồng thờ có được những vẹt nhoè rất nghệ thuật. Tuy nhiên kỹ thuật này ta không
hoàn toàn làm chủ kết quả của hình ảnh được.
Biên Địa Trung Hải.
Câu nói tựa đề thuộc về nghệ sĩ tài hoa Markus Raetz, ông không những chỉ là một hoạ sĩ, điêu khắc gia, nhiếp ảnh gia, nhà thơ,
một người làm nghệ thuật chân chính là ông chính là tổng hoà của tất cả những gì gọi là nghệ thuật.
Tôi không nhớ tên của một nghệ sĩ nhiếp ảnh danh tiếng đã nói rằng “Tôi chụp ảnh vì vẽ tranh không đẹp”. Trong câu nói đầy hài
hước ấy là cả một tài năng bởi vì Nhiếp ảnh là Vẽ bằng Ánh sáng.
Trong nghệ thuật không có ranh giới về sáng tạo, chỉ có một chút khác biệt về hình thức và phương tiện thể hiện mà thôi. Nhiếp
ảnh là một nghệ thuật như thế.
Vậy thì thế nào là “vẽ bằng ánh sáng”?
Trong những bài viết về mầu sắc trong nhiếp ảnh NTL đã đề cập một phần nào đến điều này. Nếu ta nói một hình ảnh được tạo
nên bởi đường nét và mầu sắc (hay độ tương phản khác nhau) thì chính là ta đang nói về ánh sáng. Bạn nhìn thấy đường nét
bởi vì chúng được tạo nên bởi sự khác biệt về mầu sắc (hay độ tương phản trong ảnh đen trắng) và bạn có thể cảm nhận được
mầu sắc bởi vì chúng phản xạ từ vật thể vào mắt ta bằng Ánh sáng.
Với ánh sáng người nghệ sĩ nhiếp ảnh dường như chỉ có mộ “mầu” duy nhất – mầu trắng nhưng ẩn chứa trong nó là những tông
mầu của một quang phổ bất tận. Thông qua những thấu kính, phim ảnh…hay nói một cách khác chúng chính l à “cây cọ vẽ” của
người chụp ảnh, bạn có thể lựa chọn mầu sắc và đặt chúng lại với nhau trong một bố cục đầy ngẫu hứng và sáng tạo. Dĩ nhiên
là với một khuôn ngắm của máy ảnh bạn không thể để nét cọ vẽ tràn ra ngoài như một hoạ sĩ vẽ tranh nhưng ánh sáng chính là
tự do. Không có gì cản nổi bước đi của ánh sáng trong sáng tạo. Chính sự bó buộc của khuôn hình ấy sẽ tạo nên cảm giác bức
bối dẫn tới bùng nổ của mầu sắc – ánh sáng trong nhiếp ảnh.
Nhiếp ảnh chỉ đơn thuần là những mảnh vụn của thế giới quanh ta. Người nghệ sĩ nhiếp ảnh tài ba là người có thể tái tạo lại những
điều hiện thực ấy một cách sáng tạo, độc đáo và điều quan trọng nhất là làm cho chúng ta – những người xem ảnh, cảm thấy được
sự tiếp nối, cảm thấy được sức sống tràn trề của những cảm xúc không lời ấy, một khoảnh khắc mà không là tĩnh tại, luôn gắn bó
với thiên nhiên.
Thử hình dung một tia sáng đến từ mặt trời. Một khuôn hình bằng bốn ngón tay. Nhiếp ảnh đơn giản nằm giữa những điều ấy. Trong
suốt và tiếp nối. Nếu như bạn có ý định đặt nhiều khuôn hình cạnh nhau để tái tạo lại toàn cảnh của ánh sáng thì điều ấy sẽ không bao
giờ là hiện thực bởi vì trong từng khoảnh khắc ánh sáng đã đổi thay.
Những tia sáng mảnh mai mà đầy sức sống ấy đi xuyên qua những lớp thấu kính được tráng phủ nhiều mầu, đập vào tấm gương
phản xạ rồi đi tới con mắt người nghệ sĩ. Không trọng lượng. Liệu có gì còn nhẹ hơn cả ánh sáng? Có đấy, đó chính là cảm xúc
của sáng tạo đầy ngẫu hứng bắt nguồn từ chính trái tim và tâm hồn mình. Cội rễ.